Cuộc đời phúc họa đan xen, trong họa có phúc, trong phúc lại phải đề phòng họa. Nó cứ tự nhiên xoay vòng. Nếu ai đó đối xử bất công với bạn thì cũng sẽ có người đối đãi tử tế với bạn, ai đó làm bạn khóc, sẽ có người làm bạn cười, chỉ có điều đôi khi những cái ta thấy không thể hiện hữu ngay tức thì, mà nó luôn tuân theo quy luật cuộc sống theo cách này hay cách khác, đôi khi nó không được mỹ mãn như bạn mong muốn.
Trong mỗi con người, trong cuộc đời, trong sự vận động với những va vấp nhấp nhô, những khó khăn trở ngại, những vui buồn, những thăng trầm, được mất..vv Những triết khúc của âm hưởng, với những cung bậc cảm xúc, có bi ai, có thống khổ, hoan hỉ, ngọt bùi, đắng cay, hờn tủi như đều là để tạo nên các chương trong bản giao hưởng cuộc đời. Viết hoàn thiện nên cuốn sử tiểu thuyết cuộc đời.
Trên thực tế cuộc sống đúng là như vậy, bạn phải biết cảm ơn cuộc sống vì những gì bạn gặp phải. Tạo hóa đã cho bạn, duyên phận đã gắn bạn với cuộc đời. Ngay cả khi rơi vào lúc tuyệt vọng nhất, sau này khi bạn vượt qua rồi nhìn lại bạn sẽ thấy nó là gì? nó không là gì cả, nó chỉ giúp bạn có cái nhìn sâu sắc hơn, với một tấm lòng rộng mở hơn, tĩnh tại, an nhiên đón nhận vì bạn biết những điều mình gặp phải đều có giá trị trong đường đời sau này.
Bạn đã bao giờ nghe câu chuyện “Tái ông thất mã” chưa?
“Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: – Biết đâu việc được ngựa Hồ này sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền này lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa này mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.”
Nhiều thứ có bí mật riêng của chúng. Bạn không thể nhìn thấu những bí mật, nhưng thay vì chán nản trong tình trạng khó khăn đó, tốt hơn là hãy vui lên và tìm kiếm những khả năng mới.
Những gì bạn nghĩ nó mất đi thực ra là nó trào đón bạn theo một con đường khác một kết quả khác bởi vì cuộc sống là chù kỳ liên tục được và mất, nếu dám đón nhận ta sẽ được cái lớn hơn. Người ta chẳng phải có câu “ khổ tận cam lai “ hay sao, khổ đi qua rồi hạnh phúc ngọt bùi mới đến.
Kiếp người trăm năm trôi qua như phù vân, khi bạc mái đầu ngoản đầu lại thấy còn gì, chẳng là gì cả, có chăng những điều lưu lại chính là những dư vị cuộc đời. Những khó khăn mà bạn gặp phải chính là điều nhắc nhở bạn cần sống chậm lại, lặng nhìn, lặng cảm nhận, biết trân quý hơn giá trị cuộc sống mà nó trôi qua trong chớp mắt.
Mọi điều trong đời đến cũng là duyên phận, đến và đi cũng thuận theo tự nhiên, thuận theo lẽ đời, được mất chính là nhắc ta trân quý hơn, biết sống tốt hơn, biết quan tâm hơn, biết quý duyên đời người được giao hòa cùng vạn vật trong khoảnh khắc ngắn của cái trường tồn vô tận dài vô hạn của tạo hóa.
Đường Vân