Home/Văn Hóa/Người càng xuất chúng càng “tĩnh lặng”: Tĩnh lặng đến, tĩnh lặng đi, tĩnh lặng cống hiến, tĩnh lặng thành tựu
Văn Hóa

Người càng xuất chúng càng “tĩnh lặng”: Tĩnh lặng đến, tĩnh lặng đi, tĩnh lặng cống hiến, tĩnh lặng thành tựu

Người thực sự cao quý, sẽ không cố ý tự làm ra dáng vẻ cao quý, mà sẽ biết cách “hạ” thấp cái tôi của chính mình, khi ở đỉnh cao huy hoàng thì không khoe khoang, tự mãn, khi trong cảnh khốn cùng cực khổ thì không khúm núm hạ mình.

Người thực sự cao quý giống như đám mây, khi đến khi đi đều không để lại dấu vết, luôn nắm bắt được ánh nắng trong trong sâu thẳm tâm hồn mình, cho dù đó là vào ngày mưa.

Tĩnh, mới tạo nên thành tựu

Phàm làm việc gì cũng cần phải tĩnh, tĩnh lặng đến, tĩnh lặng đi, lặng lẽ nỗ lực, lặng lẽ thu hoạch, kiêng kỵ làm ồn.

Khí chất cao quý thực sự của một người, không phải là toàn thân toát ra châu báu, mà là nội tâm có ánh quang, cơ thể có năng lượng thuần chính, tích cực.

Tâm an tĩnh, con người sẽ trở nên cao quý. Điều đáng giá nhất của một con người, chính là sở hữu tinh thần cao quý.

Tĩnh, là một phương thức sống, đạm bạc danh lợi, thuận theo tự nhiên

Con người ai cũng có dục vọng, cũng có nhiều sự tình và tình cảm không buông bỏ được.

Người ôm quá nhiều dục vọng, vĩnh viễn sẽ không hiểu được hạnh phúc chân chính là gì. Hôm nay kiếm được 100 triệu, ngày mai lại mơ tưởng kiếm được 200 triệu. Sở hữu càng nhiều, tâm hồn càng mệt mỏi, như một tảng đá đè nặng lên tâm hồn, hổn hển thở không giây phút nào thảnh thơi.

Để đeo đuổi danh vọng, thành công, cần phải đạt được vị trí cao hơn, phải cạnh tranh khốc liệt với người. Theo đuổi tiền bạc đòi hỏi phải nghĩ ra nhiều cách đầu tư hơn, tìm kiếm phương thức kiếm được lợi nhuận khổng lồ. Tất cả mọi sự đeo đuổi, truy cầu đều gây ra phản tác dụng.

Người có địa vị, không phải là người có được vị trí cao, mà là người có được sự tôn trọng của người khác. Người giàu có không phải là người vàng bạc đầy mình, mà là người biết đủ, biết mãn nguyện.

Hãy trân trọng những gì bản thân đang có, theo đuổi ước mơ tùy theo khả năng của bản thân, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, được mất trên thế gian là chuyện thường tình.

Bất kể bạn có rất nhiều tiền đi chăng nữa, điều đó không có nghĩa là bạn sẽ hạnh phúc. Chỉ khi học cách buông bỏ dục vọng, sống một cuộc sống đơn giản, yên tĩnh trong tâm, niềm vui sẽ đến.

Tĩnh, là một loại phúc khí, tâm an là may mắn

Có một chàng trai, bởi vì cha mẹ ly hôn nên mỗi ngày đều cảm thấy rất buồn chán, thường mượn rượu giải sầu.

Một ngày nọ, anh uống say rồi mới phát hiện ra trong túi mình không còn xu nào, không thể nào bắt xe đi về được. Trong lúc nửa say nửa tỉnh, anh bước vào một đường hầm và đổ gục xuống rồi ngủ liền.

Sáng hôm sau, một bé gái bước đến nói: “Chú này thật đáng thương quá”. Nói xong, bé gái cho anh 50 nghìn.

Anh thanh niên này cảm động, nước mắt giàn giụa, chợt nhận ra: Thì ra thế giới này cũng không quá lãnh lẽo vô tình, vẫn còn có những người quan tâm đến mình.

Từ đó anh thanh niên này rời xa rượu, nỗ lực làm việc kiếm tiền, sau này anh còn mua được nhà, và có được một gia đình nhỏ hạnh phúc.

Một người, nếu trong tâm có những tia hy vọng thì sẽ tràn đầy phúc khí, ở đâu cũng ngập tràn hạnh phúc. Trong tâm luôn tồn những điều tốt đẹp, thế giới xung quanh cũng sẽ luôn tốt đẹp như thế. Tướng do tâm sinh, nhân quả là có thật.

Khi tĩnh tâm xuống, dừng lại những bước chân vội vã, bạn sẽ phát hiện ra rằng, tất cả những điều tốt đẹp bạn đã từng bỏ lỡ, sẽ trở về bên bạn.

Tĩnh là một loại trí huệ, có thể bất biến giữa dòng đời vạn biến

Khi gặp một sự cố xảy ra không như ý, bạn càng điềm tĩnh bao nhiêu, bạn sẽ có thể nghĩ ra nhiều cách giải quyết. Trong mọi chuyện, cách giải quyết vấn đề luôn nhiều hơn những khó khăn bạn gặp phải, bởi vậy nên đừng tỏ ra quá lo lắng.

Những người có thể bình tĩnh trong mọi việc, tưởng như bất động, nhưng kỳ thực, họ đang vận dụng đầy đủ trí huệ vô hạn của mình để tìm lối thoát cho cuộc đời, và tìm cách biến khó khăn thành cơ hội.

Có thể người đó không có được biện pháp cực kỳ sáng suốt, nhưng người đó giống như người leo núi, kiên trì từng bước từng bước lên dốc, thì cũng có thể lên đến đỉnh cao của cuộc đời, cũng có thể vượt qua tất cả các kiếp nạn.

Người đi chậm, trái lại càng dễ đến mục tiêu, bởi vì họ bước đi chắc chắn, mỗi bước đều thong dong, đều trong tầm kiểm soát.

Đừng vội vàng hấp tấp, thời gian sẽ có câu trả lời thỏa đáng nhất cho bạn, cũng sẽ thành tựu chúng ta, hãy trở thành người nỗ lực không ngừng nghỉ.

Tĩnh, là biểu hiện của sự thiện lương, có lợi cho vạn vật mà không tranh

Cơn mưa tốt biết thời tiết, đến mùa xuân mới mưa. Theo cơn gió đi vào đêm tối, tưới vạn vật tốt tươi mà vẫn lặng lẽ.

Những cơn mưa xuân tí tách, rơi trên bụi cỏ, tưới lên khóm hoa, từ đó khiến cả thế giới thay màu đổi sắc, tươi đẹp. Nhưng mưa xuân không cần bất kỳ sự báo đáp nào.

Người kiên trì giúp đỡ người khác, mà không cầu hư danh, không cần người ta báo đáp, tinh thần này là đáng quý nhất. Tất cả những bố thí, từ thiện tạo thanh thế, đều là giả tạo, một khi bị vạch trần, thì đó chính là trò cười cho thiên hạ.

Làm một người yên tĩnh, giống như trận mưa xuân lặng lẽ, dùng sinh mệnh để tưới vạn vật tốt tươi, mưa qua đi thì trời nắng, chẳng ai thấy giọt mưa nào, nhưng không khí trở nên tươi mới, trong lành, con người cũng trở lên trong sạch, sáng suốt.

Ví dụ, một người hoàn toàn không quen biết mắc trọng bệnh, bạn gửi cho người đó ít tiền. Tuy người đó không biết bạn là ai, nhưng sau đó họ chuyển lời cảm ơn. Khi bạn nghe được lời này, bạn biết là người bệnh đó đã khá lên rồi, bạn sẽ cảm thấy ấm áp, tinh thần bạn sẽ trở nên rất vui vẻ hạnh phúc.

Yên tĩnh lặng lẽ giúp người, dẫu không có ai tán thưởng, nhưng nhất định đó là cao quý. Sự cao quý này ở trong khí chất, trong cốt lõi con người.

Người lặng lẽ làm điều thiện, có thể mọi người không biết, nhưng ông Trời biết rất rõ, và sẽ luôn bảo hộ, mang đến phúc lành cho những người thiện lương.

Bởi vậy, hãy trở thành một con người thiện lương, để mỗi sớm mai thức dậy, nhìn ánh bình minh và nghe tiếng chim hót, trong lòng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Tĩnh là một loại cảnh giới, được hay mất cũng thong dong

Một lão hòa thượng dẫn một tiểu hòa thượng đi vân du hóa duyên. Một người hảo tâm cho họ một lạng bạc. Tiểu hòa thượng vui mừng lắm, cầm lấy nén bạc, yêu thích không rời tay.

Khi đi đò qua sông, tiểu hòa thượng lỡ tay đánh rơi nén bạc xuống sông. Mất bạc rồi, tiểu hòa thượng đau lòng lắm.

Lão hòa thượng hỏi: “Tại sao con lại đau lòng như thế này?”

Tiểu hòa thượng nói: “Con đánh mất bạc rồi”.

Lão hòa thượng nói: “Nén bạc đó vốn không phải của con mà”.

Tiểu hòa thượng chợt ngộ ra, vui vẻ cười.

Sống trên đời, những thứ không thuộc về mình thì cho dù có được nó trong tay thì cũng sẽ mất đi. Vật chất cũng vậy, tình cảm cũng vậy, đều như nhau, coi nhẹ được mất, không so đo đúng sai mới có thể có được hạnh phúc đích thực.

Con người vốn là khách qua đường, tất cả những gì có được cũng chỉ là khói mây bay qua trước mắt, nếu quá coi trọng nó, chú ý đến nó, thì thực tế là đang làm khó chính mình.

Có được thì có mất, đó chính là cuộc sống chân thực. Không tính toán so đo, thì cuộc đời mới rộng mở thoáng đạt.

Khi tâm chúng ta lắng xuống, tĩnh tâm lại, chúng ta không những lĩnh ngộ được ý nghĩa của kiếp nhân sinh mà còn nghe được những âm thanh của hoa nở, của tiếng reo vui trong tâm hồn. Đó mới chính là cảnh giới đích thực của nhân sinh mà chúng ta truy cầu.

 

Lan Hòa biên dịch

Nguồn: Alobuowang

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *