Ở một vương quốc nọ có một vị vua đã bước vào tuổi già nhưng không có con nối dõi. Vì thế, ông bèn đưa ra một khảo nghiệm và lựa chọn một trong những đứa trẻ ở trong khắp vương quốc làm người kế vị.
Hôm đó, ông cho triệu tập tất cả các cậu bé trên khắp vương quốc tới cung điện và phát cho mỗi đứa một túi hạt giống của cây hoa, và đưa ra khảo nghiệm rằng, nếu ai có thể trồng ra những cây hoa vừa to vừa đẹp, thì người đó sẽ là người kế vị của ông.
Mấy tháng sau, đức vua ra lệnh cho tất cả bọn trẻ mang tất cả các cây hoa mà chúng đã trồng được tới. Hầu như đứa trẻ nào cũng hớn hở mang tới dâng vua các loại hoa đẹp đẽ khác nhau. Chỉ có một cậu bé buồn rầu đi tới, bởi vì trong tay cậu chỉ cầm mỗi cái chậu đất đen, trong chậu không những không có hoa mà đến một cái mầm cây cũng không có,
Đức vua đi tới trước mặt cậu bé và hỏi: “Mọi người ai cũng trồng ra rất nhiều loại hoa đẹp, sao con lại không trồng được cây nào vậy?”. Cậu bé nước mắt lưng tròng trả lời: “Con đã cố gắng hết sức mình để xới đất, gieo hạt, bón phân, tưới nước, nhưng những hạt giống này không biết tại sao mà không thể nảy mầm lên được ạ”.
Đức vua cười và tuyên bố trước mặt mọi người: “Cậu bé chính là người kế vị tương lại của ông, bởi vì cậu là một cậu bé thành thật”. Ông nói tiếp: “Hạt giống hoa ta phát cho bọn trẻ đều là những hạt giống đã được luộc chín rồi, chúng làm sao có thể nảy mầm và ra hoa chứ?”. : Ông đưa ra khảo nghiệm này cũng để muốn nói ra rằng: Người có thể trung tín là người có thể gánh vác được việc lớn.
Chữ Tín là cầu nối giữa con người với con người, là cơ sở để con người sống chân thành với nhau, tin tưởng nhau. Khổng Tử từng nói: “Con người mà không có chữ Tín thì không biết anh ta làm thế nào mà lập thân xử thế, có chỗ đứng trong xã hội được. Như xe to không càng, xe nhỏ không đòn, làm sao mà đi được?” Nói lời phải giữ lấy lời, phải giữ lời hứa, giữ chữ tín, làm được như vậy mới có thể xác lập chỗ đứng trong lòng người.
Cá voi trong biển vừa bơi vừa than thở. Hải âu trên trời cao nghe tiếng thở than của cá voi, bèn quan tâm hỏi: “Anh than thở vì người khó chịu hay không tìm được thức ăn?”. Cá voi nói: “Tôi ăn cũng no rồi, sức khỏe cũng rất tốt. Nhưng tôi lo lắng về sự tồn vong”.
Hải âu nói: “Anh là người to lớn nhất trong biển. Ngay cả bọn cá mập kia cũng không dám làm càn trước mặt anh, vậy còn ai dám bắt nạt anh nữa?” Cá voi nói: “Tôi chỉ sợ những người săn cá voi, tôi ở biển đề phòng mà không thể phòng nổi. Hôm qua anh bạn thân của tôi cũng bị họ bắt giết hại rồi”.
Hải âu lại: “Trên trời tôi bay lượn rất xa, hễ thấy có thuyền săn cá voi liền kịp thời báo cho anh biết, để anh ẩn vào nơi an toàn. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ canh gác cho anh, anh cứ yên tâm đi nhé”. Từ đó hải âu ngày ngày bay lượn phía trên cá voi, phát hiện ra tàu săn cá voi liền kêu to lên. Cá voi nghe thấy lập tức lặn sâu dưới biển, thoát hiểm an toàn.
Một hôm cá voi muốn đùa với chim hải âu đang đậu trên đầu mình. Đột nhiên “Vút” một tiếng, một cột nước phun ra từ cái lỗ đỉnh đầu cá voi khiến hải âu sợ hết hồn. Hải âu trách cá voi trêu chọc mình, tức giận bay đi. Sau khi hải âu bay đi mất, cá voi rất hối hận. Không có hải âu canh gác cho mình, cảm thấy không an toàn, cả ngày lo lắng không yên.
Ngày hôm sau, cá voi thấy hải âu vẫn ở trên không canh gác cho mình, vô cùng vui mừng. Cá voi nói với hải âu: “Hôm qua tôi có lỗi với bạn, mong bạn tha thứ. Tôi lo bạn sẽ không đến canh gác cho tôi nữa”. Hải âu nói: “Tôi đã nói hàng ngày đến canh gác cho anh, nói được thì phải làm được. Không thể vì một chuyện nhỏ liền không giữ lời hứa nữa”.
Minh Hoàng biên tập