Home/Văn Hóa/Bình tĩnh là một loại bản lĩnh
Văn Hóa

Bình tĩnh là một loại bản lĩnh

Bình tĩnh không phải là sự nhàm chán, không phải là trống rỗng, không phải sự cứng nhắc, mà là sự trật tự rành mạch phong phú trong nội tâm, là một sự tự kiềm chế bản thân không để việc được mất, tốt xấu từ thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng tới cách sống của bản thân. Bản lĩnh bình tĩnh không chỉ là sự trầm tĩnh lặng lẽ, mà là một loại thần thái, là một loại trí tuệ.

Có câu nói “Muốn làm việc lớn cần phải có tĩnh khí”. Các bậc thánh nhân, càng gặp phải những việc lớn kinh thiên động địa, việc nguy hiểm thì càng có thể tĩnh tâm như nước, không hề sợ hãi.

Trận chiến Phì Thủy (Phì thủy chi chiến) lừng danh trong lịch sử, quân Đông Tấn chưa đến 10 vạn binh sĩ phải chống cự lại 100 vạn binh sĩ dũng mãnh của quân Tiền Tần, tình thế không thể nói là không nguy kịch. Nhưng lúc này, tại sở chỉ huy hậu phương, chủ soái Tạ An vẫn đang chơi cờ vây mà không một chút hoang mang.

Đợi đến lúc quân tiền tuyến báo về, ông chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục chơi cờ. Người bên cạnh thực sự đã không thể nhịn được nữa, liền hỏi ông tình hình chiến sự ra sao, lúc này Tạ An mới nhẹ nhàng nói: “Bọn trẻ chúng đã đánh bại quân địch rồi”.

Có một số người khi gặp việc lớn lại rất hoảng sợ, đó là vì họ không đủ tự tin, cũng chính là không có năng lực và bản lĩnh kiểm soát đại sự. Tục ngữ có câu “Thủ trung hữu lương, tâm trung bất hoảng” (trong tay có lương thực rồi thì trong tâm không phải lo lắng).

Bình tĩnh trước ức chế là một cảnh giới trí tuệ cao thượng

Có câu nói “Cơn nóng giận giống như đốm lửa trong tay, khi chưa kịp ném sang người khác nó đã đốt cháy tay chính mình” hay “Không nên làm gì khi bạn nóng giận vì khi nóng giận mọi việc bạn làm đều không lý trí”.

Vì vậy người có nội tâm tĩnh lặng sẽ không để ngọn lửa sân hận thiêu đốt chính mình và cũng không làm những việc khờ dại khi bất bình bởi tâm họ “tĩnh như nước”.

Mỗi một người đều có cảm xúc, nếu như khi gặp phải những chuyện không thuận tâm liền buông lơi cảm xúc, chỉ sẽ khiến cho vấn đề càng trở nên rối rắm phức tạp. Tâm trạng rối bời cũng giống như chiếc xe đang lao nhanh xuống dốc, nếu không biết đạp thắng cho xe dừng lại ngay lúc đó, chiếc xe có thể sẽ lao xuống khe núi, xe hỏng người chết cũng là điều khó tránh khỏi.

Làm thế nào để có thể giữ được tâm thái tĩnh lặng trước mọi việc?

Tĩnh khí” của một người đến từ đâu? Nó không phải là sinh ra đã có, nó cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nó đòi hỏi phải không ngừng rèn luyện và tích lũy mà thành.

Sách vở chính là món ăn tinh thần, thông qua đọc sách, chúng ta có thể hấp thụ kiến thức của những người đi trước, tăng trưởng năng lực, vượt qua sợ hãi. Vì vậy, càng là người học rộng thì tầm nhìn của họ càng khoáng đạt và đầu óc càng thanh tỉnh.

Còn muốn thiện dưỡng chính khí, Gia Cát Lượng đã viết trong “Giới tử thư” (Thư dạy con): “Làm theo đạo của người quân tử, tu thân thanh tịnh, cần kiệm để dưỡng đức, đạm bạc để nuôi dưỡng chí, tĩnh lặng để nghĩ xa”.

Tĩnh khí cần dựa vào sự hỗ trợ của chính khí, chỉ có chính khí trong thân mới có thể không màng danh lợi, không tham muốn, mới có thể không bị vướng mắc phiền toái và làm được “không quan tâm thiệt hơn”.

Vậy người thế nào mới có thể tĩnh tâm được? Người như thế nào mới có thể nhẫn nhịn không tranh biện?

Có một vị thiền sư từng nói: “Một người muốn tâm tĩnh như nước thì điểm mấu chốt là có thể bỏ qua được những phiền não về danh lợi, vứt bỏ được những quấy nhiễu về tình sắc. Cho  nên muốn làm được điều đó thì phải buông bỏ”.

Bởi một người thường thì khi bị suy sụp sẽ cảm thấy thất vọng, bị thương tổn sẽ thấy thống khổ, bị phỉ báng sẽ cảm thấy ủy khuất. Còn khi bị hấp dẫn cám dỗ sẽ cảm thấy lưỡng lự, khi bị phản bội sẽ cảm thấy căm phẫn, khi đứng trước khảo nghiệm sinh tử sẽ sợ hãi vô cùng.

Kỳ thực những người như vậy là do định lực không cao và là kết quả của sự tu dưỡng chưa đủ. Người thật sự hiểu được ý nghĩa của sinh mênh, nhân quả luân hồi sẽ không vì những “vật ngoại thân” làm khó khăn, phiền não, tức giận.

Một người có thể tu dưỡng đến mức “tâm tĩnh như nước” thì tâm linh đã đạt tới cảnh giới thuần tịnh. Khi một người có tâm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng thì tâm người ấy sẽ nở ra những đóa hoa sen từ bi thuần khiết phủ lên vạn vật trong vũ trụ.

Tuy chúng ta là người thường chưa thể lập tức đạt tới cảnh giới cao thượng ấy. Nhưng khi ta có thể bớt đi một chút nóng nảy không buông lời nhục mạ khi gặp chuyện bất bình dù trong tâm còn sân hận, lạc quan một chút dù trong tâm vẫn còn lo lắng khi gặp chuyện bất an… thì dần qua thời gian lâu ta cũng đạt được trạng thái tu dưỡng của sự “tĩnh lặng” vậy.

Thay vì truy cầu thành công thì hãy truy cầu một tâm thái bình tĩnh

Khi bạn tĩnh tâm nghe tiếng gió thổi, cành cây đu đưa, là một sự yên tĩnh thong dong; thân ở nơi ồn ào, nhưng vẫn ngồi đó yên định như không, đối diện với những âm thanh ồn ào của xã hội kẻ tranh người đoạt…

Đường đời bon chen ganh đua như thác nước đổ, mình chỉ cần chọn lấy một cái gáo nhỏ để uống chút nước ở đó mà thôi, đó là một loại bình tĩnh đạm bạc; từ trên cao nhìn xuống, để quan sát thế sự như nó vẫn thường có, coi những điều đó như thoảng qua như mây như khói, là một sự bình tĩnh tới thản nhiên; khi đối diện với sự thất bại, vẫn trước sau như một, kiên định không xa rời việc tiến tới mục tiêu, là một sự bình tĩnh cứng cỏi bền vững…

Bình tĩnh bao dung với tất cả, bình tĩnh chinh phục tất cả, bình tĩnh ở bất kỳ nơi đâu, vì vậy không cần một mực truy cầu để đạt tới thành công, mà nên truy cầu một tâm thái bình tĩnh, bởi khi có một tâm thái bình tĩnh, thành công nhất định cách bạn không xa.

Hằng Tâm St

 

One thought on “%1$s”

  1. Khi tâm tĩnh ta thấy trong lòng nhẹ như mây, tâm hồn như mặt hồ không gợn sóng.Sống như vậy,đầu óc thảnh thơi, ta không phải bận lòng vì bất cứ điều gì .Sống ung dung tự tại, sống tĩnh lặng ta thấy cuộc đời thật niềm vui và hạnh phúc ngập tràn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *